Tiêu Dao Binh Vương Hỗn Đô Thị

Chương 1 : Trang bị câu cá phong độ

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 18:23 07-11-2025

.
Lạc Tiểu Thiên phi thường thích trạng thái cuộc sống hiện tại! Hắn ở biệt thự bậc nhất Gia Châu thành, ăn cá lớn thịt lớn; ngủ nướng, phơi nắng; không có chiến tranh sát lục, không có huyết tinh bạo lực… Quan trọng nhất là, có hai đại tuyệt sắc mỹ nữ làm bạn. Một người là băng sơn mỹ nhân Tô Ứng Tuyết, vị hôn thê của mình, nghe nói là tổng tài tập đoàn gia tộc, còn là một trong tam đại mỹ nữ Gia Châu. Một người khác là thanh thuần la lỵ Tần Tiếu Tiếu, biểu muội của Tô Ứng Tuyết, là một kẻ kỳ đà cản mũi. Theo lời Tần Tiếu Tiếu nói, nàng không yên lòng để biểu tỷ – con cừu non kia – bị nhốt cùng Lạc Tiểu Thiên – con sói đói này – nên muốn đến ở cùng nhau, giám sát nhất cử nhất động của Lạc Tiểu Thiên. Lạc Tiểu Thiên lại cho rằng Tần Tiếu Tiếu là hiếu kì với cái xà bì đại hắn khiêng về. Lạc Tiểu Thiên càng thần thần bí bí, Tần Tiếu Tiếu càng ngứa ngáy khó chịu. Nàng thường xuyên không có việc gì liền ở bên ngoài phòng ngủ Lạc Tiểu Thiên du đãng, nhưng không tìm được chút cơ hội nào. Tô Ứng Tuyết là một cuồng công việc, cho dù là cuối tuần, cũng khó có được thời gian nghỉ ngơi. Ăn sáng xong, Tô Ứng Tuyết liền đi công ty, Tần Tiếu Tiếu vẫn chưa rời giường. Lạc Tiểu Thiên kéo cái xà bì đại dưới giường ra. Vừa đi đến cầu thang, Tần Tiếu Tiếu vươn vai đi tới. Tần Tiếu Tiếu nhìn thấy Lạc Tiểu Thiên kéo cái xà bì đại mà mình cho là đựng vật bồi táng, xem ra là muốn đi ra ngoài, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Ai, ta nói ngươi cái tên đạo mộ tặc kia, sẽ không phải thật sự muốn tìm địa phương để bán những thứ đồ nát của ngươi đấy chứ." Binh vương thiên hạ hình như đều không câu nệ về cách ăn mặc, Lạc Tiểu Thiên tuy rằng bình thường không phải quần đùi và dép lào, nhưng cũng quả thật không chỉnh chu, có lúc còn ở trong vườn bày biện hoa hoa thảo thảo, cả người toàn là bùn, cũng khó trách Tần Tiếu Tiếu lại gọi hắn là đạo mộ tặc. Lạc Tiểu Thiên cười hắc hắc, không để ý đến nàng. Tần Tiếu Tiếu tiến lên một bước, một phát bắt được cái túi, gắt gao kéo không thả, một bộ dạng “ngươi không để ý đến ta, không cho ta xem, ta liền cứ muốn xem” trên mặt nàng. Lạc Tiểu Thiên kéo mấy cái, Tần Tiếu Tiếu gắt gao ôm lấy cái túi không buông, bị Lạc Tiểu Thiên kéo đi mấy bước, thật giống như đó vốn là đồ của nàng, Lạc Tiểu Thiên muốn cướp đi vậy. Lạc Tiểu Thiên cười khổ, Tần Tiếu Tiếu này, thật sự là trời sinh một trái tim bát quái vô cùng, đành phải mặc kệ nàng. Tần Tiếu Tiếu kéo cái túi ra, chỉ thấy bên trong toàn là một xấp tiền giấy, giật mình một cái, vội vàng buông ra, phảng phất trong túi đựng là bọ cạp rắn độc vậy. Nàng không phải là chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nàng là không nghĩ tới Lạc Tiểu Thiên lại có nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn đựng trong một cái túi như vậy, những giặc cướp kia không phải thông thường đều làm như vậy sao. Sắc mặt Tần Tiếu Tiếu trở nên có chút phức tạp, trong cảnh giác mang theo vài tia sợ hãi, từ đầu đến chân quét Lạc Tiểu Thiên mấy lượt. "Xong rồi xong rồi, ông ngoại đã tìm cho biểu tỷ một tên cướp," Tần Tiếu Tiếu reo hò thầm trong lòng. "Thật đáng sợ, hành vi tà ác của hắn bị ta phát hiện, liệu có giết người diệt khẩu không? Nhìn hắn bình thường một bộ dạng dâm dê, liệu có phải hắn sẽ làm ta chuyện này chuyện nọ, sau đó lại chuyện kia không." Lạc Tiểu Thiên nhìn thấy giữa thần sắc của Tần Tiếu Tiếu đột nhiên chuyển biến, có chút không hiểu thấu: "Ngươi ngây người ra làm gì, chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy sao?" Tần Tiếu Tiếu nặn ra một nụ cười phi thường miễn cưỡng, hướng Lạc Tiểu Thiên cười hắc hắc ngây ngô, nhìn Lạc Tiểu Thiên xách túi ra khỏi phòng khách. Lạc Tiểu Thiên lắc đầu, không hiểu nổi Tần Tiếu Tiếu tại sao lại khác thường như vậy, quả thật là không hiểu thấu mà! Đi tới nhà để xe, Lạc Tiểu Thiên không chút khách khí trưng dụng chiếc Audi màu đen kia. Tần Tiếu Tiếu rón rén theo Lạc Tiểu Thiên, nhìn thấy Lạc Tiểu Thiên lái xe ra khỏi cửa, vội vàng mở máy tính, lật xem tin tức địa phương gần nhất hôm nay. Kết quả, nàng thất vọng phát hiện, trong một đoạn thời gian gần đây, bản thành phố không xảy ra bất luận vụ nào về tin tức ngân hàng hoặc tài sản lớn bị cướp. Tần Tiếu Tiếu sờ đầu, ngồi ở đó bắt đầu khó xử. Lạc Tiểu Thiên tìm một ngân hàng ở gần đây, đỗ xe xong, xách túi liền đi vào phòng giao dịch. Bởi vì là cuối tuần, trong phòng giao dịch người đặc biệt nhiều, nhất là chỗ máy ATM ở bên trái cửa ra vào, xếp một hàng dài. Có một lão nhân, gây nên sự chú ý của Lạc Tiểu Thiên. Lão nhân dáng người không cao, tinh thần quắc thước, mặc quần áo chất phác nhưng rất chỉnh tề, trên vai đeo một túi dụng cụ câu cá, sau lưng đeo một cái ghế đẩu nhỏ, trên mặt đất bên cạnh còn đặt một thùng gỗ nhỏ, một bộ trang phục tiêu chuẩn của dân câu. Sắc mặt lão nhân vội vàng, đang đối diện với người phía sau hàng nói gì đó, người đó gật đầu, lão nhân lại đi đến trước mặt một người phía trước, xem ra là có việc gấp vội vàng muốn rút tiền trước đi. Lạc Tiểu Thiên thấy người đợi trong phòng giao dịch cũng tương đối nhiều, nghĩ thầm gửi hai trăm vạn cũng có thể đi cửa sổ VIP, tiết kiệm thời gian. Vừa hay bên cạnh đứng một nữ nhân viên ngân hàng đeo kính, nhìn Lạc Tiểu Thiên xách một xà bì đại, bộ dạng bên trong hình như toàn là tiền, vội vàng dẫn Lạc Tiểu Thiên đến cửa sổ VIP. Lạc Tiểu Thiên kỳ thật có chút thất vọng, lần trước huynh đệ mình Trương Hà cũng xách túi đi gửi tiền bị bảo an chặn lại, tiện thể giả vờ một chút ngầu, tán được một cô em gái ngân hàng. Nhãn lực của nhân viên phục vụ này, vẫn khiến Lạc Tiểu Thiên bội phục. Lạc Tiểu Thiên mở một cái thẻ ngân hàng, gửi tiền xong vừa nhìn ra, lão nhân kia đã đi rồi. Ra khỏi phòng giao dịch, Lạc Tiểu Thiên đang chuẩn bị đi bãi đỗ xe lái xe, nhìn thấy đối diện đường phố lại là một cửa hàng dụng cụ câu cá, lão nhân kia đang ở đó mua đồ. Khóe miệng Lạc Tiểu Thiên lộ ra một nụ cười mỉm, câu cá mà, chính mình trước kia ở đại sơn thôn cũng rất thích, hơn nữa còn là cao thủ câu cá, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, câu cá cũng rất tốt. Đi tới cửa hàng dụng cụ câu cá, lão nhân đã mua xong đồ, đang thu dọn chuẩn bị đi. Lạc Tiểu Thiên cười tiến lên hỏi: "Lão nhân gia, phụ cận nơi này chỗ nào câu cá tốt đây?" Lão nhân ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Thiên, trong mắt tinh quang lóe lên, Lạc Tiểu Thiên từ cái nhìn này, nhìn thấy sự sắc bén thu liễm trong mắt của hắn, có như trí tuệ và tang thương như trọng kiếm không có lưỡi vậy. Lão nhân thấy một tiểu hỏa tử tuổi trẻ hỏi chuyện câu cá, tuy rằng cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhiệt tình nói: "Ồ, ngay tại hồ Liên Hoa bên phải khu biệt thự Ngự Cảnh Loan, cách đây không xa, tiểu hỏa tử, muốn đi nơi đó phải sớm làm, bằng không những ổ tốt đều bị người khác chiếm rồi!" Nói xong, lão nhân cưỡi lên một chiếc xe điện bên cạnh vội vã đi rồi. Lạc Tiểu Thiên cười cười, hồ Liên Hoa mà, không nghĩ tới gần như vậy, nghe có vẻ hình như người câu cá còn rất nhiều, chính mình lát nữa cũng đi thử xem. Mua một bộ dụng cụ câu cá, Lạc Tiểu Thiên lái xe trở lại nơi ở. Nghe tiếng động cơ gầm rú vang lên trong viện tử, Tần Tiếu Tiếu từ phía sau cửa thò ra một cái đầu, nhìn xem tình hình của Lạc Tiểu Thiên, vừa hay nhìn thấy Lạc Tiểu Thiên từ nhà để xe đi ra, cười chào hỏi mình: "Tiếu Tiếu, có muốn hay không đi với ta làm một buổi trực tiếp câu cá không?" Nói thật, Tần Tiếu Tiếu phi thường ý động, nàng là người thích náo nhiệt không ngồi yên được, bình thường thích trực tiếp, hơn nữa trên nền tảng trực tiếp Cá Mập, một số buổi trực tiếp ngoài trời vẫn phi thường hot. Nhưng là, nàng thật sự là không dám! Đến bây giờ, nàng còn một mực tại khó xử hai trăm vạn của Lạc Tiểu Thiên đến từ đâu. Một tên gia hỏa ăn mặc quê mùa, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Nhìn thấy Lạc Tiểu Thiên cười hỏi mình, Tần Tiếu Tiếu run rẩy một cái, đem đầu rụt vào phía sau cửa. Cách một lát, Tần Tiếu Tiếu lại thò ra đầu nhìn xem, bóng người Lạc Tiểu Thiên không thấy đâu nữa. Tần Tiếu Tiếu thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi ra cửa. Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt mang theo cười tà của Lạc Tiểu Thiên, trong miệng còn khặc khặc cười không ngừng. A! Tần Tiếu Tiếu sợ tới mức thét lên một tiếng, hoa dung thất sắc, nhất là nụ cười có chút tà ác của Lạc Tiểu Thiên, khiến nàng cảm thấy chính mình phảng phất bị nhốt vào một căn phòng tối đen, Lạc Tiểu Thiên liền như là ác ma vậy, giơ roi lên, đi về phía mình. Lạc Tiểu Thiên nhìn Tần Tiếu Tiếu phản ứng lớn như vậy, cười ha ha một tiếng, liền không lại tiếp tục hù dọa nàng nữa. Từ hành động liên tiếp của Tần Tiếu Tiếu mà xem, Lạc Tiểu Thiên xem như đã hiểu rõ, hóa ra nha đầu này coi mình là tội phạm cướp rồi. Lạc Tiểu Thiên đứng tại trước mặt gương, rất uất ức chiếu một cái, làm sao cũng không nhìn ra chính mình có đặc trưng của tên cướp. Lạc Tiểu Thiên không còn đi quản Tần Tiếu Tiếu, từ phòng bếp lấy một thùng sắt lớn dày nặng, lớn hơn thùng gỗ nhỏ của lão nhân kia tốt mấy lần, ở phòng khách đi dạo một vòng, không tìm thấy ghế đẩu nhỏ tương tự như mã trát, thế là đến hoa viên lấy một chiếc ghế mây. Mấy thứ đồ này người bình thường cầm thì có chút nặng, nhưng Lạc Tiểu Thiên cầm thì cũng có thể giống như không có cảm giác gì. Hai bảo an ở cửa khu biệt thự Ngự Cảnh Loan đang khoác lác nói chuyện phiếm, nhìn từ xa Lạc Tiểu Thiên vác một chiếc ghế mây lớn, xách thùng sắt lớn, với tạo hình kỳ hoa đi tới, còn tưởng là dọn nhà, đợi Lạc Tiểu Thiên đến gần nhìn thấy mang túi dụng cụ câu cá mới biết là đi câu cá. Nhìn thấy Lạc Tiểu Thiên đi xa, một bảo an vỗ một cái lên trán mình: "Ôi mẹ ơi, bây giờ đi câu cá cũng phải phong độ thế sao!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang